ĐỪNG ĐỂ THỨ RẺ NHẤT LẠI LÀ... LỜI HỨA
- Chú làm gì mà lấy chân đá đá vậy? Tôi hỏi chú bảo vệ.
- Tao gọi ly đen đá đó.
- Wow, sáng tạo vậy trời? Thế giờ con muốn uống cà phê sữa gọi sao chú?
- Dễ ẹc. Thế này này. Vừa nói chú vừa lấy chân đá đá, còn 2 tay đưa lên chỉ chỉ chỗ ngực. Đó là ký hiệu "cà phê sữa" mà chú hay giao tiếp "không lời" với cô bán cà phê bên kia đường, vì xe đông nên gọi không rõ ràng được.
- Thế giờ uống phê sữa hông mạy? Chú hỏi tôi bằng giọng miền Nam đặc sệt.
- Dạ thôi, con chạy lên làm đã, tới giờ rồi.
Tôi hay có những cuộc trò chuyện kiểu thế với chú bảo vệ chỗ làm cũ.
Ngày sắp dừng công việc ở công ty, tôi có hẹn chú hôm nào đi nhậu bữa để nói chuyện chia tay. Nhưng thời điểm đó tôi bận quá, nên đã chủ động gọi điện xin đổi lịch với chú. Chú bảo, tưởng mày nói chơi quên rồi chứ, ừ thì bữa nào rảnh hẳn đi, nhậu mà có chi gấp.
Tất nhiên, cuối cùng tôi cũng sắp xếp chạy đến chỗ chú để 2 chú cháu đi nhậu một bữa. Đó cũng là một nguyên tắc tôi tạo ra cho chính mình. Lời hứa với bất kì ai cũng quan trọng như nhau. Mình có thể không tránh khỏi những lần trễ hẹn, nhưng sẽ xin lỗi và tuyệt đối không quên những gì mình đã hứa.
Có điều, giờ đây tôi thấy các bạn trẻ hời hợt với lời đã nói ra quá. Nói rồi quên ngay. Hoặc những bạn đỡ đỡ hơn chút thì chỉ thích hứa và giữ lời với ai mà bạn cho là "quan trọng", còn lại thì nói cho vui thôi.
Đừng như thế các bạn!
Đã không định làm thì đừng hứa. Còn đã hứa là phải làm. Đó là cách chúng ta tôn trọng người khác và tôn trọng chính mình.